Giá Trị của Nỗi Khó Khăn
“giục các môn đồ vững lòng, khuyên phải bền đỗ trong đức tin, và bảo trước rằng phải trải qua nhiều nỗi khó khăn mới vào được nước Đức Chúa Trời”– Cơng Vụ các Sứ Đồ 14:22
John Donne là một thi sĩ Cơ đốc, ông chịu đựng nhiều đau khổ trước khi ông về quê hương với Chúa vào năm 1631. Sau đây là phân đoạn kết thúc từ phần sống tin kính của ông: “Suy Gẫm XVII”:
“Không ai là một ốc đảo, toàn bộ bản thân nó; mỗi người là một phần của đại lục, một phần của biển cả. Nếu cục đất được tẩy rửa bằng đại dương, châu Âu thật là nhỏ bé, cũng như một doi đất, một thái ấp của bạn hay của tôi được tẩy rửa: bất kỳ cái chết nào của họ cũng làm cho tôi phải chùng xuống, vì tôi cũng là con người, và vì lẽ ấy không bao giờ để cho người ta biết tiếng chuông của ai đang rung lên; nó rung lên vì bạn đấy. Chúng ta không gọi điều nầy là lời nài xin thống khổ, hay mượn sự thống khổ, mặc dù bản thân chúng ta chưa chịu khổ đủ, nhưng nhà bên cạnh thì đau khổ nhiều lắm, trong việc khoác lấy đau khổ của người lân cận mình. Thực sự, đây là một hình thái tham lam có thể tha thứ được nếu chúng ta có, vì phiền não là một kho báu, và hiếm khi có ai đủ phiền não đâu. Không một người nào đủ phiền não thì họ chưa trưởng thành, chưa chín chắn và chưa thích đáng cho Đức Chúa Trời qua sự phiền não đó. Nếu một người mang một nén vàng, hay một thoi vàng, và chẳng có một đồng xu nào số tiền có hiện tại, của cải của ông ta sẽ không thanh toán chi được khi ông ta đi đó đi đây. Hoạn nạn trong tự nhiên là một kho báu, nhưng nó chẳng phải là tiền tệ lưu hành trong cách sử dụng nó, trừ phi chúng ta đến gần, gần hơn quê hương của chúng ta là thiên đàng, bởi nó. Người khác cũng có thể mắc bịnh, và bịnh cho tới chết, và hoạn nạn nầy có thể nằm trong bụng người, cũng như vàng nằm trong cái mỏ, và chẳng hữu ích chi cho người; nhưng cái bụng nầy, nói cho tôi biết về hoạn nạn của người, nó ụa ra và áp dụng vàng ấy cho tôi: nếu bởi sự tra xét mối nguy hiểm của người khác tôi lấy sự của mình mà suy gẫm, và tự liệu định cho mình, bằng cách lấy Đức Chúa Trời làm nguồn cội của mình, Ngài là sự an ninh duy nhứt của chúng ta”.
Đức Chúa Trời là sự an ninh duy nhứt của chúng ta, nhưng trong cánh tay của Ngài, chúng ta được an ninh cho đến đời đời. Hôm nay trong sự cầu nguyện, hãy ngợi khen Chúa vì bất kỳ hoạn nạn nào bạn chịu đựng đều nhìn biết rằng Ngài đang khiến bạn ra giống với Chúa Jêsus nhiều hơn.
John Donne là một thi sĩ Cơ đốc, ông chịu đựng nhiều đau khổ trước khi ông về quê hương với Chúa vào năm 1631. Sau đây là phân đoạn kết thúc từ phần sống tin kính của ông: “Suy Gẫm XVII”:
“Không ai là một ốc đảo, toàn bộ bản thân nó; mỗi người là một phần của đại lục, một phần của biển cả. Nếu cục đất được tẩy rửa bằng đại dương, châu Âu thật là nhỏ bé, cũng như một doi đất, một thái ấp của bạn hay của tôi được tẩy rửa: bất kỳ cái chết nào của họ cũng làm cho tôi phải chùng xuống, vì tôi cũng là con người, và vì lẽ ấy không bao giờ để cho người ta biết tiếng chuông của ai đang rung lên; nó rung lên vì bạn đấy. Chúng ta không gọi điều nầy là lời nài xin thống khổ, hay mượn sự thống khổ, mặc dù bản thân chúng ta chưa chịu khổ đủ, nhưng nhà bên cạnh thì đau khổ nhiều lắm, trong việc khoác lấy đau khổ của người lân cận mình. Thực sự, đây là một hình thái tham lam có thể tha thứ được nếu chúng ta có, vì phiền não là một kho báu, và hiếm khi có ai đủ phiền não đâu. Không một người nào đủ phiền não thì họ chưa trưởng thành, chưa chín chắn và chưa thích đáng cho Đức Chúa Trời qua sự phiền não đó. Nếu một người mang một nén vàng, hay một thoi vàng, và chẳng có một đồng xu nào số tiền có hiện tại, của cải của ông ta sẽ không thanh toán chi được khi ông ta đi đó đi đây. Hoạn nạn trong tự nhiên là một kho báu, nhưng nó chẳng phải là tiền tệ lưu hành trong cách sử dụng nó, trừ phi chúng ta đến gần, gần hơn quê hương của chúng ta là thiên đàng, bởi nó. Người khác cũng có thể mắc bịnh, và bịnh cho tới chết, và hoạn nạn nầy có thể nằm trong bụng người, cũng như vàng nằm trong cái mỏ, và chẳng hữu ích chi cho người; nhưng cái bụng nầy, nói cho tôi biết về hoạn nạn của người, nó ụa ra và áp dụng vàng ấy cho tôi: nếu bởi sự tra xét mối nguy hiểm của người khác tôi lấy sự của mình mà suy gẫm, và tự liệu định cho mình, bằng cách lấy Đức Chúa Trời làm nguồn cội của mình, Ngài là sự an ninh duy nhứt của chúng ta”.
Đức Chúa Trời là sự an ninh duy nhứt của chúng ta, nhưng trong cánh tay của Ngài, chúng ta được an ninh cho đến đời đời. Hôm nay trong sự cầu nguyện, hãy ngợi khen Chúa vì bất kỳ hoạn nạn nào bạn chịu đựng đều nhìn biết rằng Ngài đang khiến bạn ra giống với Chúa Jêsus nhiều hơn.
“Đức Chúa Trời đem người ta vào chỗ nước sâu,
không phải để nhận chìm họ, mà là để thanh tẩy họ”
– John Aughey
không phải để nhận chìm họ, mà là để thanh tẩy họ”
– John Aughey
Lời của Đức Chúa Trời: “Nầy, ta luyện ngươi, nhưng không phải như luyện bạc; ta đã thử ngươi trong lò hoạn nạn” – Êsai 48:10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét